Thứ Tư, 21 tháng 3, 2012

đời tôi một mình


Đời tôi một mình
Trong cái lạnh  của những ngày cuối năm, không khí Noen đang tràn ngập khắp phố phường, trên mọi nẻo đường của thành phố thân yêu, mùa giáng sinh-mùa của những yêu thương đang về. Những hạt mưa nhẹ bay trên phố, tôi ngồi bên cửa sổ ngắm những hạt mưa đang nhẹ bay, cứ ngỡ như là tuyết rơi vậy, Tôi thích tuyết, tôi vẫn ao ước một ngày được nhìn tuyết rơi, được tay trong tay cùng người ấy đi trên con đường phủ đầy tuyết trắng, chắc lạnh lắm, nhưng không sao, cái nắm tay siết chặt của người ấy sẽ làm tan biến cái lạnh kia, bởi lòng tôi đang rất ấm áp…..Cơn gió mạnh ùa qua làm đung đưa cánh cửa sổ, gió ùa vào nhà mang theo cái lạnh buốt ngoài trời, Tôi co rúm người lại, chiếc áo len trên người tôi chẳng thể chống nổi cái lạnh kia, tôi mở mắt như chợt tỉnh sau một giấc mơ đẹp nhưng ngắn ngủn, chợt có một giọt nước đọng lại trên mi mắt tôi, có lẽ là cơn gió vừa rồi đã cuốn theo giọt mưa bay và đọng lại trên mi mắt tôi chăng? Nhưng không, một giọt nước dài lăn trên đôi má trắng hồng bầu bĩnh của tôi, tôi đã khóc, giọt nước đọng lại trên bờ môi  kia, mặn chát. Căn phòng trống rỗng, chỉ mình tôi đơn độc, lặng lẽ, xóm trọ hôm nay thật yên ắng, vắng vẻ lạ thường, mọi người đều ra đường đón giáng sinh, chỉ còn lại mình tôi đơn lẻ nơi này, bầu trời u ám một màu xám xịt, mưa buồn….Không gian như mang một nỗi buồn man mác, như tâm trạng của tôi lúc này vậy, một nỗi buồn không tên, không hình hài, nhưng lại cứ âm ỉ, cắn xé làm tan nát cõi lòng tôi, một vết thương mãi không thể thành sẹo, cứ làm tôi đau nhói mỗi khi trời trở lạnh, làm buốt giá, tê tái trái tim tôi….
Tuổi 20-cái tuổi đẹp nhất trong đời mỗi người với bao khát vọng, hoài bão lớn lao, nhưng với Tôi đó cũng là những năm tháng khó khăn nhất với hai lần thất bại nặng nề khi ước mơ tan vỡ, Trở thành một bác sĩ đa khoa là ước mơ từ nhỏ của tôi, và tôi đã cố gắng, nỗ lưc biết bao để thực hiện nó, tôi chỉ biết đến mỗi việc học trong suốt thời phổ thông, chẳng hề quan tâm gì đến thế giới xung quanh. Vậy mà đáp lại những cố gắng ấy của tôi, cổng thường Đại học y vẫn đóng chặt cửa, năm đầu tiên, rồi năm thứ hai, giờ thì tôi đành từ bỏ, chấp nhận an phận ở ngôi trường kinh tế, một lĩnh vực mà tôi chẳng chút hứng thú nào.
20 tuổi, chưa một mối tình vắt vai đúng nghĩa. Tôi và anh không là bạn bè đơn tuần nhưng cũng không phải là tình yêu, một thứ tình cảm gì đó mà chính tôi cũng không hiếu, tôi và anh-không kỉ niệm, không có gì để nhớ, nhưng…tôi vẫn cứ nhớ về anh, dù chỉ là những chuyện nhỏ nhặt nhất. 2 năm học cung lớp đủ để tôi hiểu về anh- 1 cậu “tôing tử bột”, điển trai và nổi bậc với trí thông minh, nhưng khá trầm tính và sống nội tâm. Còn tôi-1 tôi gái bình thường, ít nói, không có gì để thu hút sự chú ý của người khác, và tôi vẫn thích cuộc sống bình lặng như vậy. 3 kì học của tôi ở lớp A1 ấy trôi qua một cách lặng lẽ, êm đềm, tôi và anh thậm chí chưa một lần nói chuyện với nhau, nhưng đến kì học cuối cùng, mọi việc bắt đầu thay đổi. Chỉ từ một trò đùa nhỏ, tôi chơi trò xem  bói, bạn bè ùa lại chỗ tôi, và những câu nói vẩn vơ của tôi lại lấy được lòng tin của mọi người, thế là cuối giờ anh đến gặp riêng tôi để nhờ tôi dạy cho cách xem, tôi một mực nói đó là trò đùa nhưng anh không tin, và đòi nhận tôi làm “sư phụ”. Từ đó, tôi và anh bắt đầu có những cuộc chuyện trò. Cùng lúc đó, Huy, một cậu bạn trong lớp,khá vui tính, thông minh và năng động, cũng có những hành động quan tâm đến tôi rất lạ, luôn tìm cách bắt chuyện, hỏi han tôi trong học tập, tôi cũng trở nên cởi mở hòa đồng hơn, Huy giúp tôi rất nhiều trong học tập, giúp tôi photo tài liệu,các đề thi, thường xuyên hỏi tôi có bài tập nào không hiểu cần anh giúp không, từ đó hai người trở nên thân thiết hơn, hay trò chuyện, tâm sự với nhau, Huy trở thành người bạn nam thân nhất của tôi trong lớp.
Trong khi đó anh đối với tôi vẫn rất bình thường như bao bạn khác trong lớp, nhưng có những hành động nhỏ rất ngộ nghĩnh hài hước của anh lại làm tôi thấy xao xuyến. Như một lần hội nữ trong lớp tổ chức tặng quà cho nam, luật chơi là mỗi bạn nam sẽ bốc một tờ giấy ghi ngày sinh của bạn nữ và đoán đúng tên bạn nữ ấy thì sẽ được bạn nữ đó tặng cho một món quà. Sau rất nhiều tờ giấy được lấy ra vẫn chưa đến lược tôi, anh vẫn chưa chọn tờ giấy nào, tôi hồi hộp chờ đợi, mảnh giấy trên tay anh được bóc ra, và anh reo lên, vẻ mặt hớn hở như một đứa trẻ nhận được quà “Ah…tháng 7…tháng 7…sư phụ là của tao rồi”. Tự nhiên tôi thấy mình run lên, mặt đỏ bừng, rồi cố lấy lại bình tĩnh tôi bước đến trao món quà cho anh. Dáng vẻ ấy vẫn in đậm trong tâm trí tôi, để mỗi lần nhớ đến, tôi lại bật cười. Mọi việc cứ êm đềm cho đến ngày liên hoan cuối khóa, nhỏ bạn tôi nhờ tôi nhờ anh khuyên cậu bạn anh đừng uống nữa. Tôi gọi anh ra một góc khuất định nói với anh, anh chợt khoác nhẹ tay lên vai tôi, bất ngờ tôi hất mạnh xuống vẻ khó chịu, anh ại khoác lên và hẹ như gió anh thơm lên mái tóc tôi, tôi giật mình bước lùi lại, mặt đỏ bừng tức giận “Đi zô”, anh cười vẻ lém lỉnh “Sao lúc nãy bảo có chuyện muốn nhờ tui mà?”, “Không cần nữa”, tôi quát rồi bỏ chạy, nhưng chỉ mấy hôm sau đó hai người lại trở lại nói chuyện bình thường. Trước kì thi tôt nghiệp, tôi đột nhiên đổ bệnh, anh tỏ ra rất quan tâm, luôn gọi điện hỏi han động viên, nhắc tôi nhớ uống thuốc và ăn uống đầy đủ. “Ưh tui biết rồi, ông làm gì mà lo zữ zậy?”, tôi hỏi. “Uwh thì đau thì phải lo chứ sao, sắp thi rồi mà.” Anh ậm ừ trả lời. Tôi nói “thì có má tui lo rồi mà”. Và rồi mọi việc cũng qua, cả hai đều hoàn thành kì thi tốt nghiệp với kết quả xuất sắc. Đến kì thi đại học, cả anh và tôi đều có chung ước mơ trở thành bác sĩ, tôi nộp đơn thi y Huế và kinh tế Đà Nẵng, còn anh nộp kinh tế Sài Gòn, y Huế và y Sài Gòn, anh đang do dự giữa y Huế và y Sài Gòn, rồi anh nói với tôi sẽ thi y Huế. Đến kì thi, tôi ra Đn thi khối A còn anh vào Quy Nhơn, cứ ngỡ hai người sẽ gặp nhau ở Huế, nhưng không, thi xong khối B trở về tôi mới được bạn bè cho hay là anh đã ở lại QN và thi iếp khối B vào y Sài Gòn, tôi có chút bất ngờ và trong thời gian ôn thi ấy anh cũng không hề lien lạc với bất kì bạn bè cùng lớp nào. Còn Huy cậu vẫn âm thầm lo lắng cho tôi, động viên tôi trong những ngày thi khó khăn mệt nhọc, còn tôi thì vô tư kể cho Huy nghe chuyện của tôi và anh, lúc đó anh nhận ra giọng Huy buồn hẳn nhưng vẫn luôn lắng nghe tôi nói, tôi đâu biết những lời ấy khiến trái tim Huy đâu nhói. Rồi kết quả kì thi làm cả tôi và anh đau đớn, anh rớt y SG và tôi cũng không đậu y Huế, cả hai phải chấp nhận học kinh tế, còn h tự tin với khả  năng của mình anh đã đậu vào Bách khoa SG với ngành anh thích. Trước khi đi vào SG nhập học, Huy nhắn tin cho tôi thổ lộ tình cảm của mình rằng anh thích tôi, tôi thực sự bất ngờ, dù chuyện này anh đã nói trước với hai nhỏ bạn thân của tôi rằng anh sẽ giúp tôi học tốt hơn và sẽ không làm gì ảnh hưởng xấu đến tôi, chỉ khi nào kì thi kết thúc anh mới nói cho tôi biết và anh cũng đã giữ đúng lời hứa, nhưng tôi giờ đây đã không thể chấp nhận anh nữa rồi, trái tim tôi đã dành cho người khác, còn Huy, với tôi anh mãi là một người bạn tốt, rất tốt thôi, món quà mà tôi mua lúc đi thi đình tặng anh để cảm ơn tôi đã không thể trao cho anh nữa và tôi chỉ biết giữ lại, mãi đến bây giờ. “em tan trường về, mưa bay mờ mờ, anh trao vội vàng, chùm hoa mới nở, ép vào cuốn vở, một thuở còn thương còn thương…” tin nhắn Huy  gửi cho tôi, anh vẫn rất tình cảm , nhẹ nhàng và chu đáo, nhưng tôi cảm thấy ngại, tôi không còn nói chuyện với anh tự nhiên như trước nữa, khoảng cách giữa hai người ngày cáng xa dần.
Đã hơn 2 tháng kể từ ngày nhận được kết quả thi, tôi và anh koong hề nói chuyện với nhau, có lẽ anh đã quá thất vọng, tôi nhiều lần cũng muốn gọi điện hay nhắn tin an ủi nhưng lại ngại, và chính tôi cũng đang rất buồn và thất vọng mà, sao anh cũng không một lới an ủi tôi chứ, anh thật vô tâm, nhưng tôi vẫn không hề trách cứ gì anh. Thời gian cứ thế trôi đi, rồi một chiều đông lạnh giá, điện thoại của tôi chợt hiện lên tin nhắn của anh, đã lâu lắm rồi tôi mới lại thấy cái tên ấy. “Anh nhớ em”, tôi như lặng người đi khi đọc những dòng chữ ấy, tôi chẳng biết phải trả lời anh ra sao, rồi tôi im lặng. Mãi sau đó, hai người lại nói chuyện bình thường như trước, cả hai đều không nghắc gì đến chuyện cũ hay những tin nhắn kì quặc mà thỉnh thoảng ahnh vẫn gửi cho tôi, nhưng cả hai đều hiểu giữa họ có điều gì đó không bình thường, không chỉ đơn thuần là bạn, còn tình cảm tôi dành cho anh thì cứ ngày càng lớn dần lên, có lúc tôi bực mình cau có cả ngày chỉ bởi một tin nhắn trống  không mà anh gửi cho tôi, tôi giận anh  nhưng lại không thể tìm ra lí do. Rồi tôi quyết định tiếp tục thực hện ước mơ của mình, cố dồn hết tâm trí và sức lực ôn thi lại, tôi không nói anh biết biết định của  mình, và tôi cungx đâu ngờ chính anh cũng đang làm như tôi , cả hai đều âm thầm lặng lẽ thực hiện kế hoạch cua mình.
Đến ngày họp lớp, sau 1 năm, anh lại trở lại như ngày nào, vẫn thơ ơ với tôi, thậm chí cũng chẳng có nổi một lời hỏi thăm. Tôi buồn, rất buồn, mắt tôi cứ dõi theo anh, hồi hộp chờ đợi dù chỉ là một hành động  nhỏ nhất để thấy rằng trong mắt anh còn có tôi, nhưng vô vọng. Rồi lúc tàn cuộc, mọi người ra về, chợt một cái thoáng qua tôi bắt gặp ánh mắt anh nhìn tôi, một cái nhìn đủ để tôi hiểu tất cả, hơn bất kì lời nói nào. Ánh mắt ấy cứ ám ảnh tôi mãi đêm hôm đó, rồi tôi cố lấy hết can đảm của mình gửi cho anh một tin nhắn mà trước giườ tôi chưa từng dám nói “trước đây, tui còn phân vân chưa xác định được tình căm của mình, nhưng bây giờ tui có thể khẳng định là tui thích bạn”. Tôi gửi đi ngay khi soạn xong để chắc rằng, chỉ sợ chỉ cần chần chừ vài giây, cco có thể sẽ thay đổi quyết định, mọi chuyện sẽ mãi giữ chặt trong lòng tôi, trước giờ chỉ toàn anh nói thích tôi mà tôi chưa một lần nói vậy với anh, tôi hồi hộp chờ đợi trả lời của anh. Rồi điện thoại tôi rung lên, tay với thật nhanh chiếc điện thoại trên bàn như tôi sợ chỉ chậm một chút thôi là mọi thứ biến mất, và tôi phải thật nhanh nắm bắt lấy. Rồi 2 mắt tôi như dán chặt vào màn hình điện thoại. vô cảm “tui xin lỗi, nhưng tui muốn hai chúng ta cứ mãi là bạn như trước thôi”. Hụt hẫng, chới với, hoang mang và khủng khoảng, mặt tôi xịu xuống, bất thần, tim tôi thắt lại. đau nhói, mọi thứ trước mắt tôi như sụp đổ, tối tăm, buông điện thoại xuống, tôi úp mặt vào gối và nức nở, cứ như vậy cho đến khi tôi không còn đủ sức để khóc nữa, tôi thiếp đi, hi vọng ngày mai, khi nắng lên mọi chuyện sẽ khác.
Rồi tôi trở lại trường, tự nhủ với lòng sẽ không nghĩ gì về anh nữa, quyết định từ bỏ, buông tay mà thực sự cũng chưa bao giờ tôi nắm bắt được. Tôi trở lại thành phố này với chỉ mình tôi, không một người thân, không ai chia sẻ cùng tôi những lúc vui buồn, nỗi nhớ nhà như cào xé tâm hồn, ruột gan tôi vậy, tôi chỉ một mình,tôi chỉ biết khóc cho riêng mình trong sự hối hận,tôi phải tự lo cho cuộc sống nơi này, tát cả mọi việc, chỉ một mình tôi. Rồi tôi lao đầu vào học để thực hiện ước mơ, một mình tự lo mọi chuyện cho cuộc sống của mình, tôi cũng không buồn trả lời những tin nhắn của anh. Cứ thế thời gian lặng lẽ trôi qua, đến lúc tôi trở về nhà để chuẩn bị cho kì thi tuyển sinh, tôi mới biết anh cũng sắp thi như tôi. Tôi nộp hồ sơ vào y Huế và y Tây Nguyên, còn anh vẫn y SG và y Huế. Ban đầu cả hai đều có dự định sẽ thi y Huế, tôi đi TN còn anh chọn y SG, để rồi, kết quả thật bất ngờ, với số điểm đạt được, cả hai đều có thể vào y Huế nhưng lại không thể chen chân vào y SG hay TN, thất vọng nối tiếp thất vọng, cả hai đều suy sụp, ngậm ngùi từ bỏ ước mơ khoác lên người chiếc áo blu trắng tinh khôi.
Đã gần 2 năm kể từ ngày anh và tôi than thiết với nhau, cuốn nhật kí trước mặt tôi cũng dày lên từng ngày, chứa đựng những nỗi niềm tâm sự của tôi về anh, về cuộc sống, về nhiều chuyện mà tôi không thể chia sẻ cùng ai. Với tôi, anh mãi mãi là một ẩn số, tôi không thể  nào hiếu nổi anh, không biết anh nghĩ gì, không hiểu những hành động mà anh dành cho tôi, và tôi cũng không thể hiểu nổi lòng mình, tôi có thực sự quên anh rồi chăng??? Tôi đã từng hạnh phúc biết bao trong sự quan tâm của hai người con trai mà tôi đều yêu mến. Nhưng giờ đây, tôi lại chỉ có một mình, tôi đơn, hoanh hoải trong ngày Noen-ngày của những yêu thương được trao nhau. Đã xa rồi những kí ức đẹp đẽ ấy, nhưng tôi cũng không để mình bị chìm mãi trong đó, tôi sẽ tập quên.
Với lấy cây bút, tôi giở cuốn sổ ra, những trang cuối cùng, nắn nót nét chữ như một sự quyết tâm: Thôi kệ, mọi việc rồi cũng qua. Đúng vậy, mọi việc rồi cũng sẽ qua, ngày mai sẽ là một ngày mới, rồi tôi sẽ có một khởi đầu mới tốt đẹp hơn. Gấp cuốn sổ như đóng chặt quá khứ lại, hãy cứ để dĩ vãng ngủ yên trong cái quá khứ xa xôi mù sương ấy. Tôi đứng dậy khỏi bàn, lấy chiếc khăn len quàng vào cổ, khép cánh cửa ại và bước ra đường trong tiết trời Noen lạnh giá, nhẹ bước tôig thang trên phố, mưa vẫn bay bay nhẹ trên tóc tôi, thỉnh thoảng từng cơn gió thổi qua, gió tát vào mặt tôi lạnh buốt, mắt cay, kéo nhẹ chiếc áo len mỏng vòng quanh người, sao vẫn cảm thấy lạnh. Gượng bước, ngược chiều gió lộng, lạnh lắm, nhưng tôi chịu được, bởi tôi yêu mùa đông mà, vì mùa đông lạnh, tôi đơn, giống như tôi vậy, và tôi sẽ một mình bước tiếp qua những mùa đông nữa, chỉ một mình tôi….

Và rồi giờ đây, cuối cùng tôi đã có câu trả lời cho những đợi chờ đằng đẵng…tôi đành phải buông tay, thực sự, trả lại tự do cho một người…một người giờ đây đã trở nên xa lạ. Lần đầu trong đời tôi biết nếm trái đắng. Một câu chuyện quá ư đơn giản, đang vui nhưng đột nhiên một người thấy sởn gai ốc, cả người choáng váng nhưng vẫn cố kìm nén, giữ bình tĩnh trước mặt bạn, rồi phóng xe đạp thật nhanh như vội vã quay lưng đi che giấu những giọt nước mắt đang sắp tuông ra mà như không thể nào kiểm soát nổi. Lần đầu tiên tôi biết nỗi đau khi phải buông tay, nhường họ cho một người khác mà tôi chưa hề quen biết. Xin hãy cho tôi được khóc, khóc cho vơi bớt đi những khổ đau mà mấy tháng nay tôi đã phải kìm nén. Có phải tôi đã mất hết rồi không?
Ước mơ phũ phàng quay đi, bỏ tôi lại với đống tro tàn “vỡ mộng” và giờ…người tôi muốn chờ cũng đã bỏ tôi đi, chẳng thèm cho tôi một câu dù chỉ là một câu “từ biệt”. Còn có nỗi khổ nào hơn khi phải nhìn người mình yêu thương dành tình yêu đó cho một người khác? Còn có ánh mắt nào buồn hơn khi phải nhìn vào “cánh cửa sổ” kia mà ở đó không hề có hình ảnh của mình trong đó? Xin hãy để tôi khóc cho quên hết đi những vết thương lòng ấy… Dù tôi vẫn biết, sẽ có một ngày anh rời bỏ tôi để đến bên cạnh một người khác nhưng…”ngày ấy” không phải là hôm nay! Giá mà tôi có thể làm được một điều gì đó để tin rằng “không, không phải như vậy!”. Tôi không thể nào thở nổi trong cái không khí nặng mùi phũ phàng này. Mới đó thôi mà! Với tôi nó mới chỉ như ngày hôm qua đây thôi. Vậy mà…Người ta thay đổi nhanh quá! Thà cứ để tôi tin anh không còn thương tôi nữa, còn hơn phải nếm trái đắng để tin rằng: “người ta đã đi một lối khác rồi còn tôi thì vẫn mãi một cái bóng dõi theo anh!”. Tôi đâu phải là sắt đá để có thể gồng mình gánh lấy tất cả? Tôi là một con người bằng xương bằng thịt…cớ sao đời lại cứ tàn nhẫn gieo rắc toàn những khổ đau, ngang trái? Tôi đã làm gì sai ư? Tôi sai khi đã trót thương anh sao? Sai khi đã dám từ bỏ anh đi theo tiếng gọi của ươc mơ ư? Tôi sai khi đã nói ra quá muộn ư? Tôi sai khi lúc nào cũng cố tỏ ra là một con người khác: lạnh lùng, vô cảm ư? Tôi sai khi đã chờ đợi anh vô vọng trong suốt 2 năm trời ư?...Giờ thì ước mơ bỗng chốc dở dang, người ta thì đột ngột biến mất. Tôi phải làm gì giữa cảnh hụt hẫng, vô vọng này đây? Đã bao lần tôi gạt nước mắt, vì anh mà tiếp tục thực hiện ước mơ của cả  hai, tôi đã chờ, chờ đến ngày tôi khoác lên người áo blu để có thể nói rằng: Vậy là một trong hai đứa đã thực hiện được ước mơ của mình! Đó là điều an ủi lướn nhất của đời tôi. Dù cho khó khăn, vất vả đến nhường nào, tôi vẫn sẽ cố vượt qua. Nhưng giờ…ngày mà tôi cố chờ đợi đó chỉ là ảo tưởng. tôi còn đang dang dở, chưa kịp tỉnh sau “giấc mơ” thì lại một lần nữa vì anh mà muộn phiền. Hỏi trời: Kiếp trước, tôi có mang nợ người ta không ma bây giờ tôi lại phải gồng mình lên “ trả” cho họ nhiều như thế? “H ah! Tui trả thế đã đủ chưa? Xin đừng để tui phải đau khổ thêm nữa có được không?”, tôi thốt lên trong tiếng nấc. trong khi tôi đang giấu tủi hổ, đêm ngày đèn sách chỉ mong thực hiện ước mơ để đứng trước mặt anh-tôi, là một con người khá,  thì anh làm gì? Anh trả tôi bằng nước mắt, bằng cay đắng, ngậm ngùi…Hỏi có độc ác quá không? Sao lại là lúc này chứ?. Anh đâu biết rằng tôi đang khổ sở, áp lực thế nào khi phải gánh trên lưng qua nhiều thứ. Tôi từ trước đến giờ vẫn là con rùa rụt cổ, chỉ biết cúi đầu đi và nhìn đời bằng con mắt của “ngày hôm qua”. Tất cả, giờ đã là con người khác. Rời trường, tôi đi, anh đi, đã xa cách cả ngàn cây số nhưng tôi vẫn nhớ, vẫn chờ và tin rằng: ngày tôi khoác áo blu cũng là ngày tôi giãi bày tất cả nỗi lòng này. Tôi chưa nói vì tôi cũng như anh, vẫn còn đang long đong tìm cho mình một bến đỗ mới. một người cách x a anh hàn ngàn cây số vẫn ngày ngày chờ anh, âm thầm, lặng lẽ và đã nuốt đắng đi qua muôn vàn những khó khăn để thực hiện điều mà cả hai ao ước. Nhưng giờ, giữa ngổn ngang cuộc đời, tôi biết bấu víu vào đâu khi anh đi? Chẳng lẽ tôi suốt đời mang theo câu “xin lỗi” ấy của anh sao? Ông trời cũng thật ngang trái, đưa tôi ra Huế thì đâu có ngày hôm nay. “H à! Có bao giờ H biết tui đang buồn khổ thế nào”. H bảo tui:“phải theo đuổi ước mơ. Hứa đi”- hứa làm gì hả H?”, hứa làm gì để khi giữa đống  tro tàn đổ nát, anh bỏ lại tôi một mình mà đi tìm một con đường mới? Chưa bao giờ tôi dám nói vì trước mặt anh tôi chưa bao giờ là chính mình cả. Tôi chỉ là mộ con ngốc đem cái quá khứ cũ kĩ áp đặt vào hiện tại để rồi mơ về tương lai. Và giờ là vỡ mộng… đời tôi đã nát tan bao nhiêu lần rồi nhưng tôi vẫn cứ thế, cư lẳng lặng dặn lòng “Cố lên!”, vì bên tôi chẳng có ai cả, người tôi yêu thương chỉ biết lấy thờ ơ ra thay “an ủi”, lấy lặng im ra thay lời “khuyên nhủ”…Nhưng có bao giờ tôi dám trách hờn. Vì tôi biết, tôi chỉ là kẻ ngoài lề, tôi bình thường như những kẻ bình thường khác, trong mắt anh co chỉ như một cơn gió thoảng qua, hất tung vài sợi tóc rồi lại nhanh chóng xếp lại yên vị trí cũ. Đấy, tôi đã qua anh như thế đấy. Và rồi khi một cơn gió khác đến cảm giác mới lạ hơn, anh buộc nó lại, giữ cho riêng mình. Nhưn…ngọn gió đầu…anh có nhớ? Nó vẫn lặng thinh đi theo anh mà cố làm như vô hình. Anh làm sao biết được điều đó? Những ngày đó, vẫn mình  tôi bơ vơ giữa đường phố chen chúc người đi… Đã bao lần đạp xe mà tôi vẫn cười khi nghĩ đến anh. Rồi anh sẽ nhắn tin chúc mừng tôi…Và rồi một ngày nào đó, anh sẽ ra đây và nhìn thấy tôi rạng ngời niềm vui cùng áo blu. Nhưng …0h00…Vậy là tôi đã chờ đến phút cuối cùng của ngày…nhưng…anh vẫn im lặng…
Biết đâu những điều tưởng chừng như vặt vãnh ấy lại kéo dài thêm cái ngày 24 tiếng mòn mỏi trong chờ đợi kia. Biết đâu một lời chúc vụng về ấy lại có thể trở thành niềm vui hơn hàng vạn bông hoa trên thế giới này…Chưa bao giờ tôi nhận được hoa, được quà…Nhưng tôi vẫn không lời hờn giận vì biết đâu anh đã quên tôi từ hôm qua rồi. tôi ngày ngày vẫn thế, vẫn cười nói một mình, hát một mình, rồi đau khổ cũng một mình…Đã bao nhiêu lần tôi vừa khóc vừa quàng vào vai mình mà an ủi :”Hãy cố lên!”, lúc đó anh ở đâu? Những lúc buồn tôi vẫn ngồi ngẩn ngơ nhớ về anh, nhớ về cái ngày còn “mày, tao” ấy  mà khẽ cười thầm nghe vọng lại tiếng anh gọi “sư phụ”. Tôi đã chờ và chỉ biết chờ để rồi chỉ biết đem kí ức ngày xưa ra để ngăn lại nỗi nhớ.
Bây giờ đang là tháng 3, phượng cũng đã sắp nở rồi…Mùa chia tay cũng đến rồi…Còn 2 tháng 20 ngày nữa là tròn 2 năm. Nhanh như tôi vừa chớp mắt, mở mắt rồi lại thấy khóe mắt cay vị một giọt nước mắt vừa rôi xuống, đôi lúc thoáng qua nhanh nhưng biết đâu khi mỗi người nhìn lại – bỗng thấy mình bơ vơ, lạc lõng, muốn quên, rồi sẽ quên…Tôi thức trắng đêm…Để cái không gian tĩnh lặng này dằn xé đầu óc trong mớ hỗn loạn của bao kỉ niệm êm đềm…Anh đang làm gì? Đang mơ một giấc mơ yên bình bên cạnh ai đó chăng? Hãy cứ mơ đi, mơ như tôi đã từng mơ vậy…Nắng rồi cũng sẽ tắt, hoàng hôn sẽ buông…Rồi biết  đâu được lại chìm vào bóng đêm mãi mãi? Cuộc đời đó có bao lâu mà  hững hờ?...Hãy cho họ yêu thương như tôi đã từng gửi cho anh yêu thương giữa khoảng trời xa cách ấy…650 ngày…15 600 giờ…936 000 phút…56 160 000 giây…Con số cứ lớn dần như những gì mà tôi dành cho anh vậy. Đấy…tôi đã qua một quãng đường như vây đấy. trên quãng đường đó lúc nào cũng có anh…nhưng đổi  lại…chưa một giấy nào anh biết điều đó. Rồi tôi sẽ ra sao đây? Có lẽ tôi nên đi và phải đi, đi đến cùng để anh thấy rằng: bao nhiêu khổ đau tôi nếm trải giờ được trả tôing xứng đáng. Để anh biết rằng: tôi đã không sai khi chọn đi trên con đường
Này, tôi không chờ nữa, tôi sẽ quẳng gánh nợ đời mà chạy theo ước mơ. Rồi anh sẽ thấy con rùa rụt cổ này là một con người khác, rồi tôi sẽ đi - sẽ đi… như bao ngày - sẽ vẫn tôi đơn, lẻ loi… như bao ngày - sẽ vẫn tự mình nuốt đắng cay để vượt qua tất cả. đến một ngày nào đó khi anh và tôi đã là những người xa lạ thì tôi vẫn tự hào rằng: tôi đã được nhận và được cho một thứ tình cảm trong sáng của thời áo trắng…Và rồi khi tôi đi,anh còn có cảm giác gì không? Hay chỉ như một làn gió thoảng vô tình, bất chợt? Mừng cho anh vì đã được chia sẻ vui buồn cùng ai đó…Cầu trời cho anh được hạnh phúc và vui cười mãi mãi. Ở đây, dù đã từ bỏ 6 năm học cử tuyển để về quê-xa đất thành phố này, tôi vẫn cứ ôm tôi đơn như bao ngày vẫn thế. Tôi chịu đựng mãi đã quen rồi. tôi sẽ sống tốt và quyết sẽ đi đến cùng. Và bây giờ hãy xòe đôi bàn tay ra và đưa môi thổi bay đi tất cả…Bay đi nhé chuyện cổ tích của tôi……..

em chọn cô đơn

Vì em chọn cô đơn cho mình...

Bởi vì em chọn cô đơn cho mình, nên đừng trách khi không có ai nói chuyện, hỏi han. Là quyết định của em cơ mà!

Bởi vì em chọn cô đơn cho mình, nên mỗi khi khóc chỉ dám mín thật chặt để nước mắt từ từ lăn xuống gối, thấm dần và biến mất. Chỉ dám lặng lẽ lau khô để rồi từ từ chìm vào giấc ngủ mộng mị. Sáng dậy, em vẫn cứ là em, nước mắt kia nhạt nhòa rồi !

Bởi vì em chọn cô đơn cho mình, nên đừng kêu ca mỗi khi buồn, nên đừng ước có người nhắn tin mỗi tối. Ngoan nào, ngủ đi em, cô đơn đang hát ru em đấy…

Bởi vì em chọn cô đơn cho mình, nên không được phép can dự vào chuyện người khác, em không mở lòng sao họ có thể tin tưởng nói chuyện cùng em. Thế nên chấp nhận mình là người ích kỷ đi em nhé!

Bởi vì em chọn cô đơn cho mình, nên không được ghen tị với hạnh phúc của người khác, phải mỉm cười chúc phúc cho họ, còn em đã có cô đơn đi bên cạnh rồi…

Bởi vì em chọn cô đơn cho mình, nên không cho ai bước vào thế giới của em, xanh đỏ tím vàng em tự vẽ, mảng màu xám cho những suy nghĩ chỉ riêng em.

Bởi vì em chọn cô đơn cho mình, nên cứ hát 1 mình như vậy đi nhé, nói chuyện 1 mình, cười 1 mình, vui 1 mình, rồi những tối cũng cứ rong ruổi con phố của mình em.

Bởi vì em chọn cho mình …cô đơn…